Chứ đừng nói là xúc phạm bà.
“Đinh đông, đinh đông…”
Khi tiếng chuông cửa vang lên, người nhà họ Triệu thấy khó hiểu.
“Văn Thao à, đi mở cửa xem là ai2”
Trương Văn Thao vừa mở cửa ra, bên ngoài đã truyền đến tiếng quát lớn: “Ai cho các người can đảm dám đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà?”
Tiếng gầm thét này dọa người nhà họ Triệu hoảng sợ.
“Là Diệp Quân Lâm!”
Sau đó, họ thấy Diệp Quân Lâm đưa Chí Oánh trở về.
“Là chúng tôi đuổi đấy, thì sao nào?” Vẻ mặt Trương Văn Thao đầy kiêu ngạo.
“Đây là nhà của mẹ tôi, mấy người lấy tư cách gì đuổi bà ấy đi?” Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.
“Nhà của mẹ cậu? Cậu thôi đi, nhà này rõ ràng là Từ Nhiệm mua, có liên quan gì với mẹ cậu?” Trịnh Quân Nga tức giận nói.
Trương Văn Thao còn cười đáp: “Bây giờ, biệt thự này đã là của tôi, ông bà mới tặng cho tôi.”
Trịnh Quốc Thắng và Ngô thị Lan gật đầu nói: “Chúng tôi đã cho Văn Thao căn biệt thự này, nó đâu còn liên quan gì với mẹ cậu nhỉ?”
“Haha, các người nghĩ mình là ai? Các người có quyền gì mà chia nhà Tử Nhiễm đã mua?
Thậm chí còn tặng cho người khác? “Diệp Quân Lâm hỏi.
Ngô-Thị Lan cười hỏi: Diệp Quân Lâm à, cậu đã quên một điều.
Cậu đã ly hôn với Từ Nhiệm rồi, cậu không thể kiểm soát tài sản của con bé, nhưng chúng tôi là người thân của con bé nên chúng tôi có quyền, cậu hiểu chưa?”
“Được lắm, tôi sẽ hỏi Từ Nhiệm ngay lập tức.”
Diệp Quân Lâm lấy điện thoại