Kết quả là họ bị mai phục, suýt chút nữa đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
May mà Nam Phương đã cứu được bọn họ.
Nhà họ Diệp ở Kinh Thành cũng coi Nam Phương là một ân nhân lớn.
Gia Cát Thanh cười nói: “Thì ra là thế! Vừa hay ngài có thể nhân cơ hội này đi gặp Chiến thần Côn Luân! Ngài ấy có thể không gặp những người khác, nhưng nếu ngài đi, ngài ấy nhất định sẽ gặp.”
“Ừ ù, tôi cũng đang có ý này.
Từ lâu tôi đã muốn chiêm ngưỡng Chiến thần Côn Luân! Nghe nói còn cùng họ với tôi? Tôi đang nghĩ không biết có phải Chiến thân Côn Luân đến từ nhà họ Diệp ở Kinh Thành không?” Vì nghe nói Chiến thần Côn Luân họ Diệp, nên Diệp Trung Lâm đã có suy đoán này.
Ông ta còn từng kiểm tra hồ sơ.
Tuy nhiên, hô sơ của Chiến thân Côn Luân là hồ sơ bảo mật cấp SSSSS5S, còn cao hơn cả nhà họ Diệp ở Kinh Thành một cấp.
Không thể tìm ra…
Gia Cát Thanh lập tức nói hùa theo: “Đúng, đúng, đúng, rất có thể! Họ Diệp, có thể trở thành Chiến thần Côn Luân, e rằng chỉ có gia tộc họ Diệp đê nhất mà thôi?”
“Tôi nghĩ chắc là vậy.
Nhà họ Diệp thiên tài nhiều như mây.
Có thể trỏ thành chiến thần năm sao duy nhất khi mới chỉ hơn hai mươi tuổi, rất có thể là như vậy.
Theo quan điểm của Diệp Trung Lâm, chuyện này có xác suất rất lớn.
“Mà nói, không phải thằng nhóc kia cũng có chút lợi hại sao? Mấy người nhớ mang thêm