Trung Phương đã chuẩn bị tỉnh thần chiến đấu mạnh mẽ.
Bởi vì hắn nhìn thấy trong đoàn người có không ít cao thủ.
Thực sự toàn là tuyệt đỉnh cao thủ.
Đa phân là mạnh hơn Diệp Văn Tùng.
“Đã lâu lắm rôi không được thấy nhiều cao thủ như vậy”
Trung Phương cười nói: “Thiếu tướng Nam Phương là ân nhân của nhà họ Diệp ở Sa Pa chúng tôi, cuối cùng cũng được gặp ngài rồi”
Với sự dìu đắt của con cháu Diệp Trung Lâm đi đến trước mặt Nam Phương, quỳ một chân nói.
Những người con cháu khác, như Diệp Vân Phi cũng quỳ rạp dưới đất.
“Toàn bộ gia đình họ Diệp ở Sa Pa bái kiến ân nhân – Thiếu tướng Nam Phương!”
Toàn bộ gia đình họ Diệp ở Sa Pa cảm kích tận đáy lòng.
Năm đó, nếu không có Nam Phương thì giờ này không có nhà họ Diệp ở Sa Pa rồi.
Gia Cát Thành đứng một bên nhìn, ngạc nhiên một lúc.
Hoàng tộc nhà họ Diệp ở Sa Pa mạnh đến mức trăm tộc đều đến quỳ bái, lại quỳ trước mặt ngũ đại chiến vương, không hề có chút tôn nghiêm nào.
Càng không nói đến chiến thần Côn Luân.
Thực sự là điều không ai tưởng tượng nổi.
“Là ông ư, Diệp Trung Lâm, đúng là lâu lắm rồi không gặp, ba năm rồi đúng không?”
Nam Phương vội vàng đỡ Diệp Trung Lâm đứng lên.
Người nhà họ Diệp vui mừng khôn xiết.
Thiếu tướng Nam Phương còn nhớ đến bọn họ.
“Thiếu tướng Nam Phương, nghe nói ngài ở Giang Nam, tôi vội vàng tìm đến ngay”
“Những