“Đã làm phiên đến chiến thần Côn Luân rồi, ngài yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giải quyết được tên phản bội gia tộc này!” Đôi mắt Diệp Trung Lâm hiện lên sự tàn nhẫn.
“Chà, tốt.
Tôi sẽ chờ tin tức của anh”
Diệp Quân Lâm gật gật đâu.
“Hả?” Hai mắt Diệp Trung Lâm sáng lên.
Chẳng lẽ chiến thần Côn Luân cũng ghét bỏ người đàn bà đê tiện kia và tên làm mất hết mặt mũi kia? Đúng, chắc chắn như vậy.
Dù sao chiến thân Côn Luân cũng là người nhà họ Diệp mà.
Một dòng họ để xảy ra chuyện bê bối lớn như vậy, sắc mặt của chiến thần Côn Luân chắc chắn không tốt rồi.
Bất kể có xảy ra chuyện gì, không thể giữ lại hai người kia được.
Tự bản thân Diệp Trung Lâm muốn giám sát quá trình giết chết hai người này.
“Đúng rồi, chiến thân Côn Luân, nhà họ Diệp chúng tôi có chuẩn bị chút quà mọn cho mẹ cùng vợ ngài, hy vọng ngài có thể nhận giúp gia đình chúng tôi! Diệp Trung Lâm vung tay lên.
Đám con cháu vội vàng đưa lễ vật lên.
“Cái này là có ý gì vậy?”
Diệp Quân Lâm có vài phần hơi tức giận.
Nam Phương vội vàng nói: ‘Ông chủ, anh hãy nhận đi ạ! Ông Lâm cũng không có ý gì khác”
Diệp Quân Lâm cười cười.
Anh không thể nhận quà của người khác mà cũng không thể nhận chúng.
Nhưng mà người nhà họ Diệp đưa quà sao có thể không nhận được cơ chứ? Hơn nữa, bọn họ đến đây để giết bản thân anh mà? Tại sao có thể không nhận được cơ chứ? “Được”
Diệp Quân Lâm đồng ý.
Diệp