Diệp Quân Lâm:”..”
Mặt anh đầy sự bất lực.
Anh biết bây giờ Lý Từ Nhiệm vẫn còn cho rằng anh dựa vào nhà họ Chí kiếm sống.
Cho là bản thân anh không có bản lãnh.
Càng không có khả năng giải quyết chuyện này.
“Em quyết định áp dụng một cách! Như vậy đảm bảo ổn thỏa, bảo đảm bọn họ không thể nào phản đối”
Lý Từ Nhiệm cười thần bí, có điêu ngay sau đó cúi đầu xuống, mặt đầy vẻ thẹn thùng.
“Cách gì? Hữu dụng như vậy?”
Mặt Diệp Quân Lâm đầy sự tò mò.
“Chúng ta… Chúng ta…”
Lý Từ Nhiệm ấp a ấp úng, ngượng ngùng nói không ra lời.
Diệp Quân Lâm sờ đầu một cái, vẻ mặt nghỉ ngờ.
“Rốt cuộc là cái gì?”
Tuy Diệp Quân Lâm là chiến thần tung hoành ngang dọc.
Nhưng về mặt tình cảm thì anh vẫn như tờ giấy trắng.
Căn bản đoán không ra ý muốn của Lý Từ Nhiệm.
Lý Từ Nhiệm trợn mắt nhìn anh hung tợn nói: “Anh thật sự là một tên ngốc, ý của em là muốn sinh một đứa con “Hả? À à… Anh… Anh hiểu rồi…”
Trong nháy mắt Diệp Quân Lâm kịp phản ứng lại.
Lý Từ Nhiệm muốn sinh con à!
Cách này thật đúng là cách hay.
Mang thai sinh con rồi.
Bọn họ không nhận cũng phải nhận.
“Chỉ cần em mang thai, bất kể nhà họ Đoàn và nhà họ Trịnh đều không thể làm gì em.
Huống chỉ khi đó giá trị của em đã không phải là cái bọn họ có thể kiểm soát nữa, đến lúc đó