“Ầm” Những chiếc đao dài trên tay bọn họ xet qua từng tia sáng lạnh.
“Leng keng!” Diệp Quân Lâm tùy ý để cho những nhát đao của bọn họ như sấm sét từng đọt, từng đọt giáng xuống Thế nhưng tất cả chỉ phát ra một tiếng, căn bản không thể chém xuyên thấu được.
“Ông Lâm ngài đã nhìn thấy chưa? Trên người anh ta mặc áo giáp, căn bản không thể chém Xuyên qua được”
Các vị cao thủ Đường Môn nhắc nhỏ.
“Leng keng!”
“Leng keng!” Leng keng!” Mười tám vị cao thủ liên tục tấn công, nhưng bất kể làm như thế nào cũng không thể chém rách được nó.
Ngược lại là vũ khí trong tay bọn họ cũng bị bẻ cong luôn rồi.
Áo giáp này rốt cuộc là cái loại áo giáp gì thế? Hiện tại cho đù là áo chống đạn, bọn họ cũng có thể nhẹ nhàng mà chém nát nó.
“Sao tôi cảm thấy bộ áo giáp hắn đang mặc là bộ áo giáp tơ vàng của Đường Môn nhỉ? Chứ áo giáp bình thường không chống đỡ được lâu như vậy đâu!” Diệp Hiểu Long nhỏ giọng nói.
“Có chút kinh khủng phải không?”
Diệp Trung Lâm muốn nhìn xem Diệp Quân Lâm rốt cuộc làm sao, thế nhưng khoảng cách hơi xa, nhìn không rõ.
Trong mắt Diệp Quân Lâm, người đang dây dưa với mười tám vị cao thủ, đột nhiên ánh mắt anh thay đổi, hiện ra sự lạnh giá.
“Đến lượt tôi rồi.
“”Phanh!”
Vừa dứt lời, Diệp Quân Lâm liền di chuyển.
Một cước đá bay một tên.
Mười tám vị cao thủ ở trong tay anh hệt