“Sao có thể như thế được? Cho dù cậu ta là Chiến thần Côn Luân thì có làm sao? Cũng không thể làm lay chuyển được nền tảng của gia tộc họ Diệp ở kinh thành!”
Mấy người Diệp Hiểu Long tất nhiên là không tin.
“Thế các người cứ chờ mà xeml”
Ông Vân ở đầu bên điện thoại, lúc này đang ở phía Bắc.
Ông ta sắc mặt u ám.
“Đồ bỏ đi, toàn là đồ bỏ đi! Đến cả một đứa con hoang cũng không giết được, còn tư cách làm người họ Diệp chứ?”
Ông Vân tức giận nói.
“Đúng vậy, Lạc Việt có nhiều nhánh của họ Diệp như vậy, nhưng không có nổi một người dùng được.
Toàn là đồ bỏ đi, ngoại trừ theo họ Diệp thì bọ họ có chỗ nào xứng với gia tộc họ Diệp?”
Mấy người khác cũng phẫn nộ mắng theo.
“Ông Vân, tiếp theo đây chúng ta phải làm thế nào? Nói với cậu chủ Minh Thiên những lời của Diệp Quân Lâm ư?”
Có người hỏi.
“Không được! Lúc này không được để những việc như thế này ảnh hưởng đến cậu chủ Minh Thiên! Chúng ta phải âm thầm giải quyết ổn thoải!”
Ông Vân giọng trầm xuống.
“Cũng đúng, sắp đến lễ kế nhiệm gia chủ, cậu chủ Minh Thiên sẽ thành người đứng đầu gia tộc họ Diệp vô cùng tôn quý rồi.
Nếu lúc này chuyện con tiện nhân và đồ con hoang kia truyền ra ngoài, sẽ gây ảnh hưởng rất xấu”
“Cậu chủ Minh Thiên trở thành người đứng đầu mới của gia tộc họ Diệp ở kinh thành, chúng ta sau này