“Gó tôi ở đây, nó đừng hòng bước vào nhà họ Diệp một bước! Muốn quỳ gối nhận tổ tông nhà họ Diệp sao, mơ mộng hảo huyền!”
Diệp Thần quát lớn.
Nhưng mà những gì họ nghĩ lại khác với những gì Diệp Quân Lâm muốn làm.
Theo họ thấy thì Diệp Quân Lâm chắc chắn muốn vào cổng nhà họ Diệp bái lạy để nhận tổ tiên đồng thời để nhà họ Diệp thừa nhận thân phận của mình.
Còn Diệp Quân Lâm lại muốn đánh nhà họ Diệp, một cước đá nát cửa nhà họ Diệp mà đi vào.
“Vậy nên tôi cho các người thời gian là ba ngày! Trong vòng ba ngày, anh ta phải chết! Loại con hoang này sống quá lâu rồi, chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất của nhà họ Diệp!”
Diệp Thần rất tức giận đối với “người anh”
chưa từng gặp mặt này.
“Đã hiểu, tôi hứa chuyện này sẽ được xử lý sạch sẽ.”
Ông Vân lên đường ngay trong đêm, mang theo người tới Hải Phòng.
Ở Hải Phòng, nhà họ Diệp ở Kinh Thành có một đại bản doanh, hầu như là kiểm soát mạch máu kinh tế của Hải Phòng.
Chỉ là không ai biết.
Ngay cả dòng họ số một là họ Cố cũng không biết, có một sự tồn tại như vậy được ẩn giấu phía sau màn.
Bên ngoài chỉ biết là tập đoàn Minh Thiên.
Mà không suy nghĩa đến, đây là công ty của Diệp Minh Thiên, nó dùng để kiểm soát tài sản của nhà họ Diệp ở phía Nam.
Vốn là do Diệp Văn Tùng có toàn quyền quyết định.
Vài ngày sau, Lý Từ Nhiệm bận rộn với dự án mới.
Nhưng Phùng