Bất kính thì chỉ có con đường chết.
Diệp Nguyên, người lãnh đạo hiện tại của Tập đoàn Minh Thiên hiểu rõ, đây là xảy ra chuyện lón rồi.
Nhân vật có địa vị cao như Ông Vân đây chính là ba mươi năm không đến một lần.
Ông ta đến, chắc chăn là đo đã xảy ra chuyện lớn gì.
“Ừm, nghe nói Các người làm rất không tê, đã khống chế được mạch máu kinh tế Hải Phòng, muốn tiếp tục mở rộng, tranh thủ khuếch trương toàn bộ sản nghiệp ở phía Nam đến Kỳ Hạ.
Việc này có tác dụng rất lớn đến việc cậu chủ Minh Thiên ngồi vững vị trí gia chủ”
Ông Vân lạnh lùng nói.
“Đã hiểu, Chúng tôi đang lên kế hoạch thu mua Tập đoàn Minh Cường đang lên như diều gặp gió, đối với chúng ta, việc này chắc chắn như hổ thêm cánh”
Diệp Nguyên nói.
Ông ta to gan hỏi một câu: “Chẳng lẽ Ông Vân đến là vì đứa con hoang kia?”
“Ừm, không sai.
Đứa con hoang kia đã thành tai họa ngầm! Cần tôi đích thân ra tay diệt trừ!”
Ông Vân lạnh lùng nói.
“Đứa con hoang kia?”
Trên mặt mấy người Quan Liêu Yên đầy vẻ nghi hoặc.
“Thật ra cũng có thể cho các người biết.
Một kẻ tên là Diệp Quân Lâm, ở nơi này.
Nó là…”
Ông Vân hứng trí bừng bừng nói.
Quan Liễu Yên vừa nghe đến là Diệp Quân Lâm thì lập tức giận dữ: “Loại người này nên giết †ừ sớm!”
“Ồ? Có cách giải thích