Diệp Quân Lâm nói xong thì lấy điện thoại di động ra.
Bên trong phát lại những lời mà tối hôm qua Quan Liễu Yên đã nói.
Đánh cược mười cái dập đầu đều đã nói rõ ràng.
“Anh… Anh…”
Dù có thể nào thì Quan Liễu Yên cũng không nghĩ tới Diệp Quân Lâm sẽ ghi âm lại.
Đây dường như là thói quen của Diệp Quân Lâm.
Đối phó loại người như thế này thì việc lưu lại chứng cứ là điều khá tốt.
“Hiện tại thế nào, cô còn có lời gì muốn nói không? Tranh thủ thời gian quỳ xuống dập đầu đi!”
Diệp Quân Lâm cười lạnh nói.
Quan Liễu Yên hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm một cái nói: “Có chứng cứ thì như thế nào chứ? Chứng cứ này của anh chính là giả “Hơn nữa cho dù có là thật thì sao nào, tôi chỉ nói đùa với anh mà thôi, còn muốn để tôi dập đầu với anh sao, đời này cũng không thể nhé! Cả đời này của anh không có tư cách để khiến tôi phải quỳ xuống! Phải dập đầu? Không có khả năng đâu!”
Quan Liễu Yên mặt dạn mày dày, cứng rắn muốn rời đi.
Đối mặt loại người mặt dày như thế này, đối phó cô ta chỉ có một loại:biện pháp…
Đó chính là đánh cô ta.
Bốp! Một cái tát của Diệp Quân Lâm tát vào trên mặt của Quan Liễu Yên.
Âm thanh vang đội rất thanh thuý.
Quan Liễu Yên bị một bàn tay này trực tiếp đánh cho mơ hồ.
Cô ta không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Diệp Quân Lâm.
“Anh dám đánh tôi sao?”
“Nếu cô không chịu dập đầu thì