“Đương nhiên các người có quyền tự do tổ chức sự kiện nhưng không đồng nghĩa với việc bản thân tự ý chiếm dụng tài nguyên, chặn hết tất cả các lối vào, đúng chứ? Nhiều người ra vào như thế này, thậm chí họ còn không phải vì các người mà đến đây.
Họ chỉ muốn ghé vào ăn cơm hoặc mua quần áo, vậy tại sao lại phải chờ đợi lâu đến như vậy?”
“Nếu trong mắt các người đặc quyền có thể sử dụng tùy tiện như thế, vậy thì ngày hôm nay trong khoảng thời gian tôi ăn cơm, tôi sẽ giới nghiêm toàn bộ nơi này.
Chỉ sau khi tôi dùng bữa xong, sự kiện mới được phép tiếp tục.
Thế nào?”
Đối diện với sự chất vấn của Diệp Quân Lâm, Tô Nguyệt và những người khác đều đồng loạt cúi đầu, không dám hé răng nói nửa lời.
Từ trước đến nay, thứ duy nhất mà bọn họ quan tâm khi tổ chức sự kiện chỉ có đặc quyền, lợi ích của riêng bản thân và của những người nồi tiếng.
Ngoài ra, chẳng ai chịu bỏ ra thời gian để xem xét đến những vấn đề của người khác.
Có lẽ trong mắt bọn họ, những người bình thường như vậy căn bản không đáng để cân nhắc chút nào cả.
“Thủ trưởng, chúng tôi biết sai rồi! Chúng tôi không nên tự ý chiếm dụng tài nguyên công cộng! Ở những sự kiện diễn ra sau này, chúng tôi cam đoan sẽ rút kinh nghiệm, xem xét toàn diện mọi thứ trước khi triển khai ạ!”
Tô Nguyệt chủ động lên tiếng xin lỗi.
Diệp Quân Lâm quét mắt nhìn một lượt xung quanh “Sự kiện hiện tại sẽ tạm ngừng, Vương Dã, trước tiên cậu đem bọn họ vê, môi người viêt mười ngàn từ tự kiêm điêm, sau đó tât cả mới được phép quay trở lại đây.”
“Cái gì co?”
Diệp Quân Lâm vừa dứt câu, tất cả mọi người đều choáng váng, bối rối nhìn nhau.
Bọn họ, những nhân vật nỗi tiếng hàng đầu, phải chính tay viết mười ngàn từ kiểm điểm?
Có nhằm lẫn hay không vậy?Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Nhưng mọi thắc mắc đều trở thành vô nghĩa khi mọi người trông thấy ánh mắt hung tợn của Diệp Quân Lâm, tất cả đều lựa chọn cúi đầu im lặng.
Sau cùng, Diệp Quân Lâm hướng mắt về phía Thái Chiến: “Còn cái loại đòi tự mình ăn phân như cậu, nhìn cậu thôi tôi cũng đã cảm thấy buồn nôn rồi.”
Thái Chiến khiếp đảm giương mắt nhìn.
Được một người với thân phận cao quý như vậy nhớ Kĩ, tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.
Sau đó, Diệp Quân Lâm nhanh chóng rời đi.
Vương Dã dẫn đầu đoàn đội tiếp bước theo sau, những ngôi sao nỗi tiếng có mặt tại đó nối gót đi theo.
Khu mua sắm rất nhanh lại ồn ào náo nhiệt như cũ.
Diệp Quân Lâm rốt cuộc cũng được toại nguyện, hài lòng dùng bữa.
Chưa đầy bao lâu, Tiêu Thắm lập tức tìm đến Diệp Quân Lâm.
“Anh rễ, chắc anh không biết chuyện này đâu.
Ban nãy có một thủ trưởng quyền cao chức trọng tới đây để ăn cơm, ai ngờ đâu lại bị chặn đường.
Trong lúc tức giận, đối phương đã phát lệnh giới nghiêm sự kiện, sau đó còn dẫn toàn bộ người nổi tiếng đi nữa.
Mọi người còn truyền tai nhau là mấy ngôi sao kia phải viết bản kiểm điểm nữa cơ.
Tính ra bọn họ cũng xui xẻo quá đi.”