Ngày thứ hai.
Diệp Quân Lâm-cùng mẹ của anh trở về.
Thuận tiện anh cũng mang theo Bách Thú doanh cùng với Kim Tử Vệ trở về.
Trên đường đi.
Diệp Quân Lâm mởi hỏi: “Mẹ, mẹ vẫn nghĩ muốn lấy ông ta sao?”
“Mẹ.”
Chí Oánh lộ ra tia có một chút chần chừ.
“Mẹ đây là không phải vẫn còn nghĩ gả cho ông ta, nghĩ cách để chân chính bước vào cổng nhà họ Diệp sao, để cho nhà họ Diệp phải công nhận mẹ sao?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
Chí Oánh cũng kiên định nói lại: “Mẹ không có suy nghĩ như vậy! Nhưng chuyện này mẹ chưa từng nghĩ tới nó, hiện tại bây giờ mẹ của con cũng chỉ có một nguyện vọng duy nhất….
nhưng mà..”
Chí Oánh vừa nói, vừa nhìn thật sâu vào Diệp Quân Lâm một chút.
“Mẹ cứ nói tiếp đi, những mà cái gì vậy”
“Nhưng mà, thôi vẫn là để mẹ nghĩ lại đã.
Vẫn là không nên nói ra trước.”
Chí Oánh cười cười.
“Mẹ, mẹ cứ nói ra đi, mẹ có nguyện vọng gì cứ nói ra để con trai sẽ giúp mẹ thực hiện!”
“Được rồi, mẹ của con cũng chỉ có một nguyện vọng có một ngày có thể mang theo con đi đến trước cổng chính nhà họ Diệp, cao ngạo mà đối với bọn họ nói- Đây chính là con trai của Chí Oánh, người mà các người nhà họ Diệp chỉ có thể ngẩng đầu lên mà ngưỡng mộ thôi Sau khi nhìn thấy Diệp Quân Lâm đang sửng sốt, Chí Oánh cũng vội vàng nói: “Quân Lâm à, mẹ cũng chỉ là đoán mò thôi, con cũng không phải quá để ý”
Theo quan điểm của Chí Oánh chuyện này là không thể nào có khả năng xảy ra.
Nếu như bà