“Đúng vậy, đại ca chắc chắn không có chuyện gì đâu Nguyễn Hắc Đức vẻ mặt u ám nói: “Không được, vì để an toàn, chúng ta nên tránh một chút!
Dù sao đối thủ cũng không đơn giản!”
“Dạ, vậy chúng ta tránh một chút, nơi này cũng không ai tìm được.”
Nguyễn Häc Đức không nhịn được cười một tiếng.
Làm việc này hiển nhiên kẻ thù không phải ít.
Nếu bọn họ không trốn cho kĩ, rất dễ mất mạng.
Căn phòng dưới đất này rất bí mật.
Anh ta đã trốn ở đây mười ba năm cũng không bị ai phát hiện.
Một gã đàn em lại nói: “Đại ca, em cảm thấy có gì đó không đúng lắm: Chúng ta đổi chỗ khác đi!”
Anh ta có dự cảm mãnh liệt rằng sắp có nguy hiểm.
“Cái rằm, đã mười ba năm không bị ai phát hiện, bây giờ sẽ bị tìm ra à?”
Nguyễn Hắc Đức tát anh ta một cái.
“Âm “Răng rắc!”
Đột nhiên, cánh cửa tầng hầm bị một cước đá thành mảnh vụn.
Một bóng người cao lớn như núi từ bên ngoài bước vào.
Do ở dưới tầng hầm nên anh ta cũng phải cúi đầu.
“Anh… Anh là ai?”
Nguyễn Hắc Đức luống cuống.
Trong lòng dâng lên dự cảm nguy hiểm.
“Am”
Đông Phương không nói hai lời, tiến lên một cước đá bay Nguyễn Häc Đức.
Miệng Nguyễn Häc Đức ói ra máu,