Diệp Quân Lâm đãng đăng sát khí, ép tới mức Hàn Dĩnh cùng Vương Tấn Nghĩa thở cũng không nổi.
Hai người liếc nhau, nói: “Bọn tôi… bọn tôi nói thật…”
Họ đã biết được, nếu không nói ra thì mình sẽ thảm hại thế nào.
Người khôn biết thế nào là đủ.
“Được, bọn tôi nói thật! Bọn tôi bị người ta ép mới làm hại Lý Từ Nhiệm!”
Diệp Quân Lâm gật gật đầu: “Ừm, nói tiếp”
“Có người cho bọn tôi tiên, còn dùng người nhà để uy hiếp, ép tôi hãm hại Lý tổng.
Họ cho tôi tiền, sau đó cho thời gian ra vào khách sạn, in phiếu tiêu thụ và hóa đơn đứng tên công ty, sau đó xin chữ ký của Lý tổng.
Đồng nghĩa với việc bọn tôi cùng ra vào khách sạn với Lý tổng…”
Vương Tấn Nghĩa cùng Hàn Dĩnh nói hết sự thật, một chỉ tiết nhỏ cũng không bỏ.
“Ngài Diệp, ngài,tha cho bọn tôi đi! Bọn tôi đã khai hết rồi!” Bọn họ khóc lóc nức nở, nói.
Diệp Quân Lâm cười, hỏi: “Ghi xuống hết chưa?”
Bắc Phương gật đầu: “Ừm, đã ghi hết.”
Nhìn hai người kia, anh cười tàn nhẫn: “Tao đã cho bọn mày cơ hội rồi, là bọn mày không trân trọng!”
“Gì, ý gì chứ?”
Sắc mặt Vương Tấn Nghĩa hay đổi rõ