“Cậu Hạo, thủ lĩnh nhà chúng tôi đã nói! Sau này nhà họ Diệp sẽ không làm khó mấy người nữa, cậu muốn làm gì cũng không có ai quản!”
Sau khi đội quân Ky Mã nói xong liền lập tức rời đi.
Người nhà họ Lê cũng lập tức nhanh chóng phản ứng lại.
“Lễ nào là đo con đấu Côn Luân? Phải biết rằng người có được con dấu Côn Luân cũng không có nhiều! Khó trách ngay cả đội quân Ky Mã cũng tới bảo vệ!”
Trong lòng Lê Quân Hạo vui mừng.
Làm gì đều không có ai quản? Vậy thì anh ta phải tới tham gia hôn lễ của Diệp Quân Lâm thôi.
Dù sao bây giò Diệp Thần cũng sẽ không làm khó anh ta nữa.
Lê Quân Hạo lập tức gọi điện thoại cho Diệp Quân Lâm, nói cho anh biết chuyện mình sẽ đến tham gia hôn lễ.
Sau khi Diệp Quân Lâm nhận được điện thoại của Lê Quân Hạo, anh liền lộ ra nụ cười.
“Một tên Diệp Thần mà cũng dám ngăn cản anh em tao tới tham gia hôn lễ? Haha, thật là ấu Diệp Quân Lâm cười lên.
Người mình muốn bảo vệ, thì ai có thể cản nổi? Diệp Thần ở tận Kinh Thành xa xôi cũng rất buồn rầu.
Vốn định dùng nhà họ Lê khai đao, cho Diệp Quân Lâm một lời cảnh cáo.
Nhưng ai mà ngờ nhà họ Lê lại có con dấu Côn Luân chứ.
Ngay cả đội quân Ky Mã cũng xuất động rồi.
Như này cũng quá may mẫn rồi đó? Trong mắt Diệp Thần hiện lên ánh sáng lạnh, anh ta lạnh giọng nói: “Nhưng mình không tin những người có quan hệ tốt