Hai người Hà Vũ Trúc và Trân Nhã Vân cười lạnh nói.
Đối với Lạc Việt, hai người họ thật sự là thấy chỗ nào cũng không ưa.
Cảm thấy vừa xuống máy bay thì ngay cả không khí cũng trở nên đục ngầu.
Nếu không phải tại thân phân hiện giò của Lý Từ Nhiệm thì bọn họ mới không thèm ngàn dặm xa xôi tới đây làm phù dâu đâu.
Hai người nhìn Lý Từ Nhiệm nói: “Nguyên, cậu cũng mau di cư đi.
Với thân phận hiện giò của cậu, nếu sống ở nước ngoài thật là thoải mái chết mất “Đúng vậy, môi trường cùng với các phương diện khác ở nước ngoài đều tốt hơn nhiều so với ở trong nước đó biết không? Mau di cư đi! Lấy được quốc tịch nước ngoài thì cậu đến đó liên sung sướng rồi!” Lý Từ Nhiệm từ chối nói: “Mình sinh ra ở Lạc Việt, sống tại Lạc Việt, sẽ không di cư đâu.
Ra nước ngoài thì nhiều nhất cũng chỉ là mở mang tâm mắt thôi”
Lý Từ Nhiệm cũng rất không tán đồng với quan điểm của hai người này.
Nhưng dù sao cũng là phù dâu do minh tìm đến, cô không tiện nói thẳng ra cho lắm.
“Haizz, Nguyên à, thật sự tiếc quá đi! Loại nhân tài như cậu mà ở lại trong nước thì đúng là một tổn thất mà!”
Hai người bất lực cảm thán nói.
Hai người Hạ Vũ Trúc thật ra là đại diện cho rất nhiều người.
Bây giờ có rất nhiêu người trẻ tuổi đều ngưỡng mộ nước ngoài.
Tranh nhau ra nước ngoài định cư.
Cảm thấy tất cả mọi thứ ở nước ngoài đều tốt!
Diệp Quân Lâm cười lạnh nói: “Hai người bỏ cái ý nghĩ này đi! Vợ tôi không thể nào di cư ra nước ngoài đâu! Lạc Việt chúng ta lãnh thổ rộng lớn, có lịch sử mấy ngàn năm, tốt biết bao chứ?
Cần