Lý Từ Nhiệm không muốn vì chuyện này mà mất vui, nên chỉ có thể thỏa hiệp.
“Ừm, vậy còn tạm được!”
Lúc này hai người Hạ Vũ Trúc mới đáp ứng.
Buổi tối, hai người Hạ Vũ Trúc nói ăn không quen đồ ăn trong nước, cứ nhất định phải đi nhà hàng Tây.
Ăn được đồ Tây, hai người rất vừa lòng, đồng thời còn liên tục tán thưởng đồ ăn nước ngoài tốt.
Cực kỳ cao quý, còn trong nước thì thấp kém.
Không lâu sau năm người Tây Phương liền tới nhà hàng Tây.
Lý Từ Nhiệm nhìn thấy là mấy người này, thì cô liền rất vừa lòng.
Cho dù không biết bọn họ làm nghề gì.
Nhưng mỗi lần gặp cô thì họ đều rất khách khí.
“Quân Lâm, anh giới thiệu một chút đi?”
Diệp Quân Lâm nhanh chóng giới thiệu năm người Tây Phương một lượt.
“Khoan đã, đây cũng là phù dâu? Nhìn nhà quê mùa quá đi? Nhìn cứ giống như đàn ông? Vậy mà đều là phù dâu như bọn mình?”
Khi Hà Vũ Trúc và Trần Nhã Vân nghe thấy Bắc Phương cũng là phù dâu thì sắc mặt hai người liền lập tức thay đổi.
Phùng Ngọc Hân là phù dâu, bọn họ liên miễn cưỡng chấp nhận.
Nhưng Bắc Phương này nhìn lạnh như băng, trang điểm cool ngầu, bọn họ thật sự không chấp nhận nổi.
Thật ra Bắc Phương rất xinh đẹp, ít nhất đẹp hơn hai người này nhiều.
Nhưng cô ấy xuất thân từ bộ đội, trên chiến trường cũng là sự tôn tại như một nữ diêm vương.
Chắc chản không thể giống với những cô gái bình