Đoàn Hồng Thái lạnh lùng quát: “Đúng vậy, không sai! Nếu như cậu lừa gạt chúng tôi, sau này đứa nhỏ trong bụng Từ Nhiệm sẽ lấy hợ Đoàn, cho dù là họ Triệu, cũng sẽ không thể nào lấy họ Diệp!”
Bọn họ đã nghĩ kỹ rồi.
Nhưng chỉ cần Diệp Quân Lâm dám lừa gạt bọn họ, phương pháp của bọn họ nhiều vô số kể.
Diệp Quân Lâm cười nói: “Ba mẹ, mọi người đều chuẩn bị tinh thần đi! Tôi sợ đến lúc tôi nói ra, mọi người lại không chịu nổi, ngất đi thì phải làm sao? Rốt cuộc mọi người cũng đã lớn tuổi rồi.”
Ngô Thị Lan hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm: “Hừ, ngày mai tôi muốn xem thử coi cậu có thân phận gì? Có thể làm tôi ngất đi được hay sao?”
Mọi người đều cảm thấy không đồng tình, không có ai coi trọng Diệp Quân Lâm hết.
Nhưng Diệp Quân Lâm còn có thể nghĩ đến việc tiết lộ thân phận của mình.
Cảnh tượng một nhóm người phải quỳ xuống thật sự rất hoành tráng.
Lý Từ Nhiệm nhìn Diệp Quân Lâm.
Cô rất mong đợi.
Cái ngày cô chờ đợi bao nhiêu năm cuối cùng cũng tới rồi.
Chờ người cô yêu đạp đám mây ngũ sảc đến đón cô đi: Trong sân, người vui vẻ nhất là Chí Oánh.
Khuôn mặt bà hồng hào, hết sức hưng phấn.
Tham gia hôn lễ của con trai, vốn là điều đời này bà không nghĩ tới.
Ngô Thị Lan đang chăm chú xem xét lại quá trình hôn lễ sẽ diễn ra.
“Cô cũng muốn tham dự hôn lễ? Còn muốn nói chuyện với chúng nó?”
Ngô Thị Lan nhìn Chí Oánh hỏi.
“Vâng thưa dì”