Đánh cho tới chết! Ha ha ha…
Trong chốn u minh tất cả đều đã có tính toán từ trước!” Diệp Thần càn rỡ cười to nói.
Diệp Nguyên rất tức giận.
Biến thái! Quá biến thái.
Thuộc hạ bên người của Diệp Thần còn cười lớn nói: “Thằng nhãi, tự cầm vòng hoa tới để trên quan tài bia mộ của bản thân sao? Vậy bọn họ cũng chuẩn bị cho mày rất kĩ càng đó!”
Diệp Quân Lâm vẻ mặt bình tĩnh mở miệng nói: “Diệp Thần, sai lầm lớn nhất của ông là tự mình đi tới Giang Bắc!”
“Gì cơ? Sai lầm?”
Diệp Thần nghi ngờ hỏi lại.
“Bởi vì hôm nay ông nhất định phải chết! Dù hôm nay có là ngày cưới của tôi, nhưng tôi cũng sẽ vì ông mà phá lệ, tay nhuốm máu tanh!”
Diệp Quân Lâm đã quyết tâm phải giết.
Diệp Thần phải chết!
“Người đâu,…’ Diệp Thần vừa muốn hạ lệnh.
Nhưng lại nhận được một cuộc điện thoại.
“Cái gì? A? Tại sao? Được… Con biết… Cha…”
Sau khi Diệp Thân cúp điện thoại, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Diệp Quân Lâm.
“cậu Thần? Hạ lệnh đi!”
Diệp Đông Long sốt ruột thúc giục.
Vậy mà Diệp Thần lại phất tay một cái nói: “Tất cả đều lui xuống đi! Không giết Diệp Quân Lâm!”
“Hả?”