Lúc này, Chí Oánh đã được đem tới thủ đô.
Bà bị mang tới trước mặt của Diệp Minh Thiên.
Xa cách cũng đã được hai mươi năm, bây giờ hai người lại gặp nhau lần nữa.
Chỉ là vật và người đã không còn như xưa.
Diệp Minh Thiên vẫn như ngày xưa khắp người tỏa ánh sáng rực rõ, khí độ bất phàm, so với năm đó càng thêm trưởng thành hơn, hoàn mỹ hơn nhiều.
Diệp Minh Thiên cả đời này quá hoàn mỹ.
Cho dù là ở trên bất kì phương diện nào.
Hiện tại hắn sắp trở thành người đứng đâu nhà họ Diệp, khi đó, hắn sẽ trở thành người đàn ông tôn quý nhất trên đời này.
Nhìn lại Chí Oánh, hào quang ngày xưa đã không nữa, hình dáng già nua, nếp nhăn đầy trên trán, thân thể vô cùng gầy gò.
Từ thiếu nữ đã từng rực rỡ xinh đẹp như hoa nay đã biến thành bà lão gần đất xa trời.
Hai người đứng chưng một chỗ, tạo thành so sánh đặc biệt rõ ràng.
Ai cũng không cách nào tưởng tượng, hai người đã từng là tình nhân…
Trông thấy Diệp Minh Thiên, Chí Oánh tâm tình phức tạp, trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc…
Diệp Minh Thiên thấy hình ảnh này của Chí Oánh hản liền bật cười.
Đầu tiên hắn tự cười chính mình.
Cười mình năm xưa quá ngu xuẩn quá dốt nát, vậy mà lại vừa ý người đàn bà này.
Thứ hai, hắn cười Chí Oánh.
Cười nhạo bà lại vọng tưởng muốn gả cho mình, gả vào