Long Thanh Tình rất muốn chứng kiến cảnh đứa con hoang kia như con kiến hôi giấy dụa trước cái chết sẽ như thế nào.
Tuy nhiên Diệp Minh Thiên lại lạnh lùng lắc đầu: “Không, sẽ không có ngày đớ”
Long Thanh Tình sửng sốt một chút, ngay sau đó nhìn về phía ông ta: “Anh…
Anh muốn giết Chí Oánh sao?”
“Ừ, không sai.
Một tiện nhân như cô ta còn muốn có tư cách trả giá với anh hay sao? Còn muốn chờ cô ta mấy tháng? Không thể nào!” Căn bản là Diệp Minh Thiên sợ bí mật của mình sẽ bị tiết lộ ra bên ngoài.
Đêm dài lắm mộng, đối với Chí Oánh hắn muốn nhanh chóng diệt trừ, càng sớm càng tốt.
Chẳng qua chỉ là ngoài mặt đáp ứng thôi.
Chí Oánh lại một lần nữa bị lừa.
Diệp Minh Thiên có thể nói, lời ông ta nói ra không có một chút uy tín nào.
Nhất là Chí Oánh người đang nắm giữ bí mật của ông ta, người có thế khiến tiên đồ của ông ta bị lung lay, vì vậy ông ta tuyệt đối không thể để Chí Oánh sống.
Diệp Minh Thiên đi tới nơi giam giữ Chí Oánh.
“Ông tới giết tôi có đúng không?” Chí Oánh đã sớm phần nào đoán được ý đồ của Diệp Minh Thiên.
“Vốn dĩ tôi cho rằng cô sẽ bảo đảm giữ bí mật này cho tới hết đời, hôm nay xem ra cô cũng không yêu tôi nhiều như vậy đi? Ban đầu là ai luôn miệng nói sẽ yêu tôi cả đời, nguyện vì tôi mà bỏ ra hết thảy?” Diệp Minh Thiên giễu cọt nói.
“Diệp Minh Thiên, coi như tôi đời này đã nhìn lầm ông, vốn đĩ ông đến chút tình cảm cũng, không có.
Ông chính là loài động vật máu lạnh!” Chí Oánh nhìn chằm chằm Diệp Minh Thiên cả giận nói.
Diệp Minh Thiên nghe thấy mà cười lạnh: “Đây chính là điểm khác biệt giữa