“Điều này tao phải cảm ơn mày Diệp Quân Lâm!”
Điều này không sai.
Lúc trước những người lớn tuổi có vai vế lớn trong nhà họ Diệp không đồng ý để cho Diệp Minh Thiên ngồi vào vị trí gia chủ.
Nhưng sau giao ước một của ông ta với Diệp Quân Lâm, rất nhiều người đã thay đổi thái độ đối với Diệp Minh Thiên.
Có thể nói, Diệp Quân Lâm là người giúp đỡ không ít cho vị trí gia chủ của Diệp Minh Thiên.
Đây là đứa con mang trên người dòng máu của ông ta, cũng là điều duy nhất khiến ông ta cảm thấy có ích.
“Hahaha, đứa con hoang này xem chừng vậy mà cũng có chút lợi ích?”
Diệp Minh Thiên còn gọi điện đến để thông báo cho Diệp Quân Lâm.
“Từ nay về sau, tao đã trở thành người đứng đầu của dòng tộc này! Những bí mật mà mày nảm giữ không còn đủ để uy hiếp tao nữa! Mày đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất!”
Giọng điệu của Diệp Minh Thiên tràn đây kiêu ngạo.
“Người đứng đầu gia tộc họ Diệp? Vậy tôi chúc mừng ông!”
Diệp Quân Lâm mỉm cười.
“Đúng, không sai! Hiện tại tao đã trở thành người đứng đầu của Lạc Việt theo đúng như tao tính toán! Mày cũng không nên mơ tưởng nữa, tao sẽ không thừa nhận thân phận của mày!
Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra! Cả đời này tao cũng sẽ không bao giờ thừa nhận mày, con của tao chỉ có một đó là Diệp Thần! Thu hồi lại suy nghĩ vớ vẩn của mày đi! “
Diệp Minh Thiên cười lạnh nói.
Khóe miệng Diệp Quân Lâm hiện lên một nụ cười chế giêu: “Diệp Minh