Bọn họ là người phụ trách đảm bảo cho trại huấn luyện lần này.
Hai người thông qua kính chiếu hậu nhìn Diệp Quân Lâm đang ngủ ở ghế sau.
“Không thể nào? Thủ trưởng Tiêu phái anh ta làm huấn luyện viên? Còn trẻ như vậy ư? Liệu có nhầm lân không?”
Vẻ mặt Phương Kim Sơn cũng kinh ngạc: “Đúng vậy, mấu chốt là biên giới phía Nam không có nhân vật số má nào, vậy người này từ đâu tới vậy? Rốt cuộc thủ trưởng Tiêu định làm gì vậy?”
Dư Tiểu Cầm cười khẩy nói: “Lần tập huấn doanh trại lần này đều là cây đỉnh trong đội đấy!
Người này lại càng mạnh hơn người kia! Muốn làm huấn luyện viên của bọn họ, thực lực phải đứng trên tất cả mọi người! Anh ta sao? Đi tới đó còn chẳng phải là làm trò hề ư?”
Phương Kim Sơn cười cười: “Tôi nghe nói đám nhóc con kia định ra oai phủ đầu huấn luyện viên đấy! Anh ta có thể tiếp tục trụ lại sao?”
“Tôi đoán tí nữa chúng ta sẽ phải tiễn anh ta trở về, hoặc là trực tiếp tống vào bệnh viện! Quyết định này của thủ trưởng Tiêu đúng là hoàn toàn sai lầm!”
Dư Tiểu Cầm đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc đưa Diệp Quân Lâm trở về.
Trong-căn cứ doanh trại tập huấn.
Diệp Chính chờ năm mươi người đứng nghiêm chỉnh.
Tất cả đều trông như lười biếng đứng đó, thậm chí có người ngồi hẳn xuống đất, miệng ngậm hoa lá cỏ.
Ai đứng, ai ngồi cũng không thèm nhìn nhau.
Điểm