Cái này xem như trấn trụ được một vài người.
Lý Lang chế nhạo nói: “Vậy anh nhìn lại mình xem, xứng làm huấn luyện viên sao?”
Diệp Chính phụ hoạ nói: “Bọn tôi tới tham gia tập huấn là để phát triển bản thân, chứ không phải làng nhàng mà xong! Cũng không phải con mèo con chó nào cũng có thể làm huấn luyện viên!”
Diệp Triệu cũng cười khẩy nói: “Không sai, anh còn muốn được tôn trọng? Anh có đủ thực lực để bọn tôi tôn trọng anh không!”
Diệp Quân Lâm thâm sâu cười nói: “Các cậu cảm thấy tôi không xứng làm huấn luyện viên?”
“Anh xứng sao? Nhìn dáng vẻ của anh cùng lắm mới chỉ ba mươi, ở tuổi anh cũng đòi làm huấn luyện viên? Có đủ thực lực không?”
“Có thể trước khi đến anh không nghe ngóng, chúng tôi là ai? Bọn tôi đến từ khắp nơi trên Côn Luân, là chiến đội mạnh nhất! Chính bởi không có đối thủ nên mới đến trại tập huấn tìm sự đột phá!”
Mọi người thi nhau kiêu ngạo bày tỏ ý kiến.
Dù gì chăng nữa mỗi người bọn họ đều có thực lực dũng mãnh! Tương lai cũng có khả năng làm người chỉ huy!
Bọn họ tuyệt đối không cho phép loại người này làm huấn luyện viên!
Dư Tiểu Cầm và Phương Kim Sơn nhìn đám gai góc này làm ồn ào mọi chuyện lên, trong thâm tâm rất thoải mái.
Sớm không quen mắt cái dáng vẻ lạnh lùng của Diệp Quân Lâm.
Ở nơi này, không xuất ra thực lực chân chính thì không được chào đón.
“Ha ha ha, các cậu cảm thấy tôi có thể đứng ở này, mà không xứng làm huấn’luyện viên của các cậu?”
Diệp Quân Lâm vui vẻ.
“Đương nhiên! Muốn làm huấn luyện viên của bọn tôi, có thể! Không