Cùng với một âm thanh, Tiêu Tuyệt Trân xuất hiện ở giữa đám đông.
“Chiến…
chiến thần Côn Luân?”
Diệp Chính theo bản năng lẩm bẩm thành tiếng.
“Cái gì? Tôi không có nghe sai chứ? Chiến thân Côn Luân?”
Nghe thấy một danh hiệu vừa quen thuộc vừa xa lạ, Lý Lang cảm thấy bản thân giống như đang năm mơ.
Dư Tiểu Cầm và Phương Kim Sơn nhìn thấy Diệp Quân Lâm gần trong gang tấc, hai người trọn tròn mắt, giỗng như bức tượng.
“Đúng vậy, đứng ở trước mặt các người đó chính là chiến thần trấn quốc của Lạc Việt chúng tôi, Côn Luânf”
Tiêu Tuyệt Trần nói một cách khẳng định.
Lời này vừa nói ra, toàn hội trường rơi vào im lặng.
Chính miệng Tiêu Tuyệt Trần trả lời, điều đó có nghĩa chuyện này là thật.
Không phải giải Đứng trước mặt bọn họ là chiến thần Côn Luân! “Âm!”
Khoảnh khắc này, mọi người như gặp sét đánh giữa trời quang, bị rên vang đến ngoài cháy trong mềm.
Trách không được giới quân đội của Lạc Việt chưa bao giờ có một vị tướng trẻ như vậy…
Hóa ra anh là chiến thần Côn Luân! Bây giò họ đã tin rằng vì sao Diệp Quân Lâm lại xem thường bảng xếp hạng những tay kiếm hàng đầu Lạc Việt…
Quả thực anh mạnh hơn tất cả những người trong bảng xếp hạng những tay kiếm hàng đầu Lạc Việt.
Thậm chí cũng có thể nói rằng bảng xếp hạng những tay kiếm