“Hình như con nhìn thấy mấy người quen…”
Diệp Thần tự mình nói.
“Người quen sao?” Diệp Minh Thiên hỏi.
“Hình như con đã từng gặp qua ở đâu đó, trong lễ cưới của Diệp Quân Lâm?” Diệp Thần hình như đã từng gặp qua vài người trong lễ cưới của Diệp Quân Lâm.
“Chuyện đó là không thể nào!” Diệp Minh Thiên không cần nghĩ đã có thể kết luận ngay.
Diệp Thần cũng không nghĩ nữa, dù sao đó cũng là chuyện không thể nào xảy ra được.
Chiến thần Côn Luân muốn đến Gảnh Bắc vậy thì bọn họ còn ở lại Giang Bắc làm gì chứ.
“Đúng rồi, ta còn phải đi gặp Diệp Quân Lâm một chuyến nữa” Diệp Minh Thiên đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện.
Nhà họ Diệp từng đưa ra một quyết định về chuyện họ của đứa bé con của Diệp Quân Lâm.
Nhưng nếu như nó mang họ Diệp thì ít nhiều cũng có chút quan hệ với nhà họ Diệp.
Đây chính là chuyện mà nhà họ Diệp không muốn nhìn thấy nhất.
Cho nên, nếu như đứa trẻ kia được sinh ra thì nhất định không được mang họ Diệp.
Khi Diệp Minh Thiên đến tìm, đoàn người Lý Từ Nhiệm bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
“Diệp Quân Lâm đâu? Bảo nó ra đây”
Diệp Minh Thiên hét gọi.
“Quân Lâm, nó… nó không ở đây…” Chí Oánh nuốt một ngụm nước bọt.
Đã mấy giờ rồi đều không hề nhìn thấy thân ảnh của Diệp Quân Lâm, ngay chính bà còn nghi ngờ nữa là.
Diệp Quân Lâm rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Mấy tháng gần đây, rõ ràng anh luôn ở bên cạnh Lý Từ Nhiệm, cho dù có rời đi cũng không đi quá mười phút đồng hồ.
Diệp Thần cười cười nói: “Diệp Quân Lâm không phải là bị dọa cho sợ chạy mất dép rồi chứ?”
“Ha ha, cũng có thể là như thế đó” Diệp Minh Thiên gật gật đầu.
Không biết vì sao mấy người Ngô Mộc Lan bỗng cảm thấy bất an, giống như là Diệp Quân Lâm thật