Lý Từ Nhiệm đúng thật là đã đi ra nước ngoài, đoán chừng bây giò cô đang hận đến mức muốn anh chết.
“Vậy bọn họ bây giò đã an toàn rồi sao?”
Diệp Quân Lâm nhỏ giọng hỏi.
“Ở sân bay Tinh quốc – Thành phố Ngàn Sao, Đỗ Thiên Nhất đã sắp xếp hơn một nghìn cao thủ chờ ở đó.
Chỉ cần vợ của anh vừa hạ cánh, bọn họ lập tức sẽ hành động” Vệ binh Viêm Long chuyển vấn đề nói chuyện: “Nhưng có điều là mong Chiến Thần Côn Luân yên tâm, Lạc Việt đã điều người đi bảo vệ.
Một Đỗ Thiên Nhất không đủ sức khiến ta sợ hãi!”
“Ai là người được điều đi?” Diệp Quân Lâm mang vẻ mặt tò mò hỏi.
“Là Trần Hữu Đạo!” Sau khi Vệ binh Viêm Long nhắc tới cái tên này thì hít sâu một hơi.
“Là anh ta sao?” Diệp Quân Lâm sắc mặt cũng thay đổi.
Nếu muốn hỏi trong giới quân sự Lạc Việt, anh có đối thủ cạnh tranh hay không?
CóI Và cũng chỉ có một người.
Đó chính là Trần Hữu Đạo!
Lúc trước, anh nhờ một trận chiến mà được phong thần.
Trần Hữu Đạo lúc đó có chiến tích tương đương anh, có thểiỏi |ä dưới một người trên nghìn người.
Anh được ban phong là Chiến Thần Côn Luân, trở thành Trấn Quốc Đại Tướng Quân.
Trận:Hữu Đạö được phong là Chiến Thần Tu La và được gọi về Kinh Thành chủ yếu là vì Trần Hữu Đạo làm người vô tình tàn nhẫn, tính tình trời sinh đã độc ác, giống như danh hiệu của anh ta – Tu La vậy.
Anh ta tưởng chừng như là người đến từ địa ngục, là kẻ đại biểu cho sự hủy diệt.
Anh ta đã nhận được nhiều tranh cãi về việc tiêu diệt tù nhân, bình thường đánh giá về anh ta đều có đủ khen chê.
Sau đó bởi vì nguyên nhân nào đó mà Trân Hữu Đạo mới bị gọi về Kinh Thành.
Trần Hữu Đạo thích chém giết thành tính, trời định sẵn không thể trở thành người như Diệp Quân Lâm được.
Tuy vậy nhưng nếu bàn về mặt khả năng chiến đấu thì Trần Hữu Đạo là người có thực lực sát nút với Diệp Quân Lâm nhất.
Anh ta