Lý Từ Nhiệm gấp gáp quay về Lạc Việt như thế là bởi vì cô phải làm một chuyện rất quan trọng.
Chí Oánh đã đứng:chờ ở cửa biệt thự vườn hoa Hoàng Thành Nam Giang từ lâu.
Nhìn thấy Lý Từ Nhiệm trở, Chí Oánh lập tức ra chào đón.
“Bà đến làm gì? Mau cút đi!”
“Chúng tôi không hoan nghênh bà xuất hiện ở đây! Tôi nói cho bà biết, đứa bé này không có quan hệ gì với bà cả!”
Đoàn Hồng Thái và Trịnh Nhã Uyên lập tức chặn lại.
Nét mặt Chí Oánh trở nên khó coi, nhìn Lý Từ Nhiệm nói một cách thành khẩn: “Từ Nhiệm à, để mẹ chăm sóc cho con và đứa bé đi! Để mẹ chuộc lỗi cho đứa con bất hiếu của mẹt”
“Con trai mẹ có lối thì người làm mẹ đây nên giúp nó chuộc lại lỗi lãm này!”
Mọi người liếc nhìn bà một cái và nói: “Điều này thì đúng rồi! Đứa cơn fraì đó của bà thực sự đã làm ra những việc không bằng cầm thú! Bà phải bù đắp lại là điều nên làm!”
“Dì Oánh, tôi và đứa bé đều khống cần dì chăm sóc.
Ngoài ra thì tôi đã không còn quan hệ gì với con người đó, nên không còn chuyện phạm lỗi hay không phạm lỗi nữa Lý Từ Nhiệm lên tiếng nói ra một câu rất dứt khoát.
Sắc mặt của Chí Oánh tràn ngập vẻ bất lực: “Được rồi, vậy con phải chăm sóc tốt cho bản thân và đứa bé nhé.”
Chí Oánh quay người định rời