Khiêu chiến thất bại, thì chỉ có một con đường chết.
Trên chiến trường ở vùng đất cực bắc, Diệp Quân Lâm đã đánh nhaú liền tục bốn tháng với Điện Thái Hòa.
Lần này, anh nhất định phải,tiêu diệt sạch sẽ Điện Thái Hòa.
“Đúng rồi, hình như hôm nay là ngày đặt cược giữa tôi và Diệp Minh Thiên?”
Diệp Quân Lâm hút thuốc nói.
“Đúng vậy!”
“Nếu lần này ngài không đến, chắc hẳn toàn bộ nhà họ Diệp, thậm chí cả Kinh Thành đều sẽ chê cười anh đó!”
“Chuyện đó là chắc chắn rồi! Lần này Chiến thần mất tích, chắc chắn sẽ trở thành nỗi ô nhục đáng chê cười! Đây là điều không thể tránh được!
Đám người Tây Phương nói.
Diệp Quân Lâm cười nói: “Cứ để ông ta nhảy nhót ăn mừng vài ngây đi! Đúng rồi, Từ Nhiệm và con tôi thế nào,rồi?”
Bắc.Phương báo cáo tình hình gần đây của Lý Từ Nhiệm cho Diệp Quân Lâm.
Sắc mặt của Diệp Quân Lâm lúc thì cau mày, lúc thì thả lỏng.
Giống như anh đang ở ngay bên cạnh vợ vậy…
Ngày này, chấn động cả Kinh Thành.
Hàng nghìn cặp mắt đổ dồn về nhà họ Diệp.
Diệp Minh Thiên rõ ràng biết Diệp Quân Lâm không đến được, nhưng vẫn bày nghỉ thức nhận khiêu chiến như cũ ra.
Cổng lớn nhà họ Diệp.
Các nhân vật cao cấp đều tụ họp lại, Diệp Minh Thiên ngồi trên ghế ở cổng lớn.
Đám con cháu Diệp Thần thì toàn bộ đứng đông đủ ở hai bên.
Đặc biệt là đám hình mẫu Diệp Phi, Dương Dương và Dưỡng Thiện đều cómặt, Mặc kệ Diệp Quân Lâm có đến hay không, bọn họ đều đứng đúng vị trí.
“Hôm nay, tôi chấp nhận đặt cược của Diệp Quân