Nhà họ Diệp chúng tôi chỉ có thể ăn năn sám hối”
Nghe thấy những lời nói châm biếm, Chí Oánh cúi đầu xuống, nét mặt đau khổ.
Bà cũng muốn làm như vậy! Nhưng đó là mong ước xa vời mà thôi! Lúc này đây bà không cầu xin điều gì, chỉ cầu xin Diệp Quân Lâm có thể đường đường chính chính xuất hiện.
Cho dù xảy ra chuyện gì cũng là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất! Không thẹn với lòng! Thật sự không nên cứ trốn tránh mãi như vậy! Có những phẩm chất còn quan trọng hơn cả tính mạng!
Long Thanh Tình nhìn,Chí Oánh cười khẩy nói: “Chí Oánh, con trai bà chính là một trò cười cho thiên hạ! Chính là một nỗi sỉ nhục! Cậu ta không hề xứng đáng để mang họ Diệp! Càng không xứng để so sánh với con trai Diệp Thần của tôi “Nhà họ Diệp đã cho bà cơ hội rồi! Giả dụ rằng con trai bà có rất mạnh, vượt qua được cuộc thách đấu, có thể bước vào dòng họ Diệp, ngay cả bà cũng có thể bước vào nhà họ Diệp, quay về bên cạnh Minh Thiên!”
Những người xung quanh lũ lượt ồ lên: “Không hổ danh là thế gia số một của Lạc Việt, khí phách và sự bao dung này thật sự rất hiếm thấy!”
Chuyện nhà họ Diệp chấp nhận lời thách đấu của Diệp Quân Lâm, cũng nhận được lời khen của Lạc Việt.
Long Thanh Tình hài lòng mỉm cười, ngay lập tức chuyển chủ đề: “Nhưng mà, đừng nói con trai bà thách đấu tành’eông,núay cả dũng khí để tham gia thách đấu cũng không có! Cậu ta một kẻ hèn nhát, một kẻ tồi! Nghe nói cậu ta đã bỏ lại mẹ và vợ con để chạy trốn rồi!”
“Căn bản không xứng đáng làm đàn ông! Cậu ta không đáng sống!”
Đối mặt với những lời nhục mạ của Long Thanh Tình, móng tay của Chí