Lúc này Diệp Quân Lâm trồng rất thê thảm.
Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khóe miệng vẫn còn đang chảy máu, cả người thực sự giống như vừa chạy nạn trở về vậy.
Anh ấy đã biến mất một năm, rốt cuộc anh ấy đã làm những gì vậy?
Có phải mình đã trách nhầm anh ấy rồi không?
Chẳng lẽ anh ấy đi làm chuyện trọng đại gì đó sao?
Diệp Quân Lâm cười: “Anh không sao!”
Sau đó, điều chỉnh lại cơ thể, dùng sức ép chất độc trong người ra, và nhanh chóng sắc mặt của anh trở lại bình thường.
“Ba không sao rồi…”
Bé Quân phấn khích hét lên.
“Rốt cuộc anh là loại rgười gì vậy? Mau trả lại con gái cho tôi!”
Cao Khánh Dư tỏ ra lạnh lùng, định giật lấy đứa trẻ từ trong tay Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm lợi dụng tình hình để ẩn nấp, bổ nhào lên trời.
“Con của mày sao? Láo! Chết tiệt, đó là con của taol”
Diệp Quân Lâm tức giận nói.
Sắc mặt của Cao Khánh Dư rất khó coi, nhịn đến mức đỏ tía cả mặt.
Hôn ước giữa anh ta và Lý Từ Nhiệm là đích thân ông cụ Lâm định đoạt.
Toàn bộ người trong Kinh Thành, thậm