Chí Oánh quyết định rồi, nếu phải chết thì bà sẽ chết cùng với con trai của mình.
Diệp Quân Lâm gọi mấy người Tây Phương triệu tập lại.
“Tây Phương, tôi sắp phải đi thủ đi rồi, anh đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
Anh giải quyết chuyện của mình nhưng cũng muốn giải quyết chuyện của Tây Phương nữa.
Tây Phương im lặng một hồi.
“Chuẩn bị xong rồi! Tôi đến đây, nhà họ Tần!”
Vừa nghĩ tới Trần-Chiến Thiên cùng với vị hôn phu vô tình đã phản bội anh ta, Tây Phương dường như sắp tức điên lên rồi.
Anh ta đã:phải kiềm chế nhiều năm ray rồi.
Vẫn luôn chờ đợi bản thân lớn mạnh hơn, lần này cơ hội đã đến rồi.
Lý Từ Nhiệm và những người khác tới Kinh Thành trước một bước rồi vào ở tại nhà họ Lâm.
Có một ông cụ uy nghiêm đang ngồi trong sảnh lớn.
Ông ta chỉ ngồi yên đó thôi nhưng cũng đủ làm cho người khác cảm thấy ngột ngạt như bị đỉnh núi đè nặng lên vậy.
Lâm Hiếu Thiên! Chủ gia đình của thế gia đứng thứ ba ở Lạc Việt.
Trong mắt của những người bình thường dường như ông chính là sự tôn tại của thần.
“Gì cơ? Tên súc sinh đó lại trỏ về rôi sao?”
Lâm Hiếu Thiên tức giận nói.
Ông là một người liêm khiết, cương trực công chính.
Ông yêu thích phẩm chất con người của Lý Từ Nhiệm bao nhiêu thì cũng ghét bỏ hành vi vứt bỏ vợ và con gái vô liêm sỉ của Diệp Quân Lâm bấy nhiêu.
“Đúng, không sai! Cậu ta không những muốn phá hoại hôn sự mà