Tần Chiến Thiên lên tiếng: “Đoạt lại tất cả những gì thuộc về anh sao? Là vị trí của tôi? Hay vợ chưa cưới của anh? Thậm chí chuyện anh ngồi tù hai mươi năm trời thay tôi?”
“Anh dựa vào cái gìmà đời đoạt lại? Anh có cái bản lĩnh đó không?”
“Tần Văn, tám năm trước anh chỉ là một con bò sát nằm dưới đất,đã ngồi nửa năm trong tù rồi, vậy mà giờ vẫn còn muốn hoá rồng à?”
“Chiến Thiên vẫn luôn là cơn ác mộng của anh, là sự tồn tại mà anh sợ hãi nhất; Tà gọn núi cao mà anh không giờ có thể vượt qua! Mặc kệ anh có cố gắng đến thế nào đi nữa, cũng không cách nào chiến thắng được anh ấy đâu, điều này, so với kẻ khác thì anh càng phải hiểu rõ hơn chứ.
Tám năm trôi qua, Chiến Thiên đã mạnh hơn rất nhiều! Anh ngồi trong tù bằng ấy năm, liệu có còn cơ hội không?”
“Lấy lại mọi thứ thuộc về anh? Tôi nói cho anh biết, người xứng với Tiêu Yến tôi đây chỉ có thể là kẻ mạnh nhất – Chiến Thiên, chứ không phải kẻ tội nhân như anh!”
Từng câu của Tiêu Yến đều sắc như dao, ghim thẳng lên trái tim của Tây Phương.
Đầu do mắt anh lúc ấy bị mù, mới nhìn lầm người phụ nữ này.
Còn tưởng cô ta sẽ là người đi cùng mình cả đời…
“Tân Văn, mày đúng là tạo phản rồi.
Tao nói cho mày biết, mày không có tư cách bước vào.
cánh cổng nhà họ Tần này nửa bước đâu!”
Tần Phong Lương thực sự muốn đuổi Tây Phương ra khỏi cửa.
“Ý của ông thế nào?” Tây Phương nhìn về phía ông nội mình là Tần Long Phi.
Tần Long Phi lập tức nổi giận: “Đúng, vì để bảo đảm cho danh dự của nhà họ Tần ta, cậu không được phép