“Không! Anh có thể đi, nhưng Châu Anh nhất định phải ở lại làm vợ lẽ của tôi!”
“Bây giờ cả Kintĩ Thành‹ai mà không biết Tiêu Thẩm sắp làm vợ lẽ của tôi? Cô ấy làm sao có thể đi cùng anh? Long Cuồng Đồ tôi chẳng lẽ không cần mặt mũi sao?”
Long Cuồng Đồ tức giận nói.
“Vậy hôm nay tôi càng phải đưa cô ấy đi!
Người nào cản tôi, giết hết!”
Sát ý hiện rõ trong mắt Diệp Quân Lâm.
“Oắt con, cậu muốn chết à!”
“Còn đám uy hiếp anh Long? Ăn gan hùm gan gấu nên mới lớn mật như thế hả?” Lập tức có hai người lao lên.
Đó là Vương Hải Hành và Uông Quang Diệu, cậu ấm của gia tộc Hoàng gia ở Kinh Thành, đứng thứ chín và mười trong bảng xếp hạng các cậu ấm.
Từ nhỏ cả hai luyện võ mà trưởng thành, rất biết đánh nhau, là cao thủ hạng nhất.
“Tránh ra!” Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.
“Bắt lấy!” Long Cuồng Đô hét lên.
Vương Hải Hành và Uông Quang Diệu ngay lập tức xông đến.
“Bụp!”
“Bụp!” Chi thấy Diệp Quân Lâm tung chân đá ra, hai người đó trực tiếp bay ra ngoài.
“Răng rắc!”
“Răng rắc!” Hai người liên tiếp xô đổ mấy chiếc bàn, cuối cùng ngã xuống đất một cách thê thảm, cả người co giật vài lần rồi bất tỉnh.
Lúc này tất cả đều im lặng.
Mọi người đều trợn tròn mắt.
Không ai nghĩ rằng Quân Lâm lại biết võ…
Còn mạnh mẽ như vậy! Hai người này xếp hạng chín và mười