Diệp Lâm Quân nghe thấy tiếng hơi thở và khí thế bức người của người đang nhanh chóng đến gần mình.
Ngay sau đó, một người râu tóc đã bạc xuất hiện sau lưng Diệp Lâm Quân.
Trông dáng vẻ đối phương, nếu như tuổi không quá một trăm thì ít nhất cũng phải 70 đến 80 tuổi.
Nhưng tinh thần cụ lão vẫn rất sáng suốt và minh mẫn, thậm chí còn ẩn hiện một giọng nói uy vũ, đầy sức mạnh.
Nhất là đôi mắt, như mang theo sức mạnh của sấm sét.
Ông lão này nhất địñh là một cao thủ.
Chắc chắn là một cạotHủ siêu cấp: Nhất định không thua kém gì điện chủ Huyết Vương Điện và Tứ Đại Huyết Vương mà Diệp Lâm Quân đã gặp.
Có lẽ là người lớn tuổi nhất trong gia tộc nhà họ Diệp?
“Cậu là ai? Trông cậu có vẻ không giống người nhà họ Diệp chúng tôi.”
Ông lão hỏi.
Diệp Lâm Quân nói: “Đúng là tôi không phải người nhà họ Diệp.
“Cậu thanh niên, vậy nhanh chóng rời khỏi đây đi.
Đây không phải là nơi mà cậu nên đến.
Đây là cấm địa của nhà họ Diệp, cho dù là người trong gia tộc cũng không thể tùy tiện tới đây.
Diệp Lâm Quân nhìn ngôi nhà tổ của nhà họ Diệp bện:dưới: Arih cười lạnh: “Nhà họ Diệp không phải ở kia sao? Ngọn núi này cũng là của các ông sao? Đây là đất của Lạc Việt, tôi muốn đi đâu thì đi.
Liên quan gì tới ông?”
Diệp Lâm Quân rất tức giận.
Đám người này đúng