Diệp Lâm Quân không trả lời trực tiếp.
Anh nhìn sang Chí Oánh: “Mẹ, hôm nay con đưa mẹ tới nhà họ Diệp là muốn có một lời giải thích của nhà họ Dươnđ, lề húốn có một lời giải thích từ Diệp Minh Thiên.
Tại sao? Tại sao năm đó lại bỏ mẹ?”
Cả người Chí Oảnh rún lên, khuôn mặt vô cùng kích động, nước mắt lấp lánh.
Ngày này cuối cùng cũng đến.
Diệp Lâm Quân nhìn sang Lý Từ Nhiệm: “Lê Nguyên, hôm nay trước cửa nhà họ Diệp, anh muốn cho em một lời giải thích hoàn hảo nhất”
“Diệp Lâm Quân anh nhất định không giống Diệp Minh Thiên vứt bỏ vợ con của mình”
“Hạo Quân…”
Giọng nói Lý Từ Nhiệm nghèn nghen, hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Cuối cùng, ánh mắt của Diệp Lâm Quân hướng thẳng về phía và Diệp Minh Thiên và Diệp Thần: “Hôm nay; Dữờng Hạo Quân tôi sẽ san bằng cả nhà họ Diệp, để cho tất cả mọi người cùng biết đệ nhất thế gia của Lạc Việt trong mắt tồi Eũng không1à cái đinh/gỉ gì cả”
Câu đó của Diệp Lâm Quân làm tất cả mọi người ở đó cùng cười.
Nhất là những người của nhà họ Diệp đang cười lăn cười lộn.
Không phải chứ?
Trên thế giới này sao có kẻ tưởng răng dựa và sức của mình là có thể san bằng được đệ nhất thế gia chứ?
Vẫn là câu nói đó, sự tích lũy của một thế gia trong mấy nghìn năm, kết quả của sự nỗ lực của vô số người trong bao nhiêu đời lại thua kém sự nỗ