Diệp Lâm Quân cảm thấy đầu óc mình ngày càng nặng.
“Rầm!”
Đầu anh đập mạnh xuống đất, không còn bất cứ động tĩnh nào.
Yên lặng! Cực kỳ yên lặng! Hiện trường lúc này im ắng đến mức có thể nghe được âm thanh một chiếc kim rơi xuống đất.
Ngay vào khoảnh khắc Diệp Lâm Quân không có chút động tĩnh nào, mọi người đều như hóa đá.
Bao gồm cả Chiến thần Tu La.
Cũng đứng tại chỗ không hề động đậy.
“Khu khụ khu…”
Ước chừng nửa phút sau, Chiến thần Tu La nôn ra máu tươi, thân thể run rấy kịch liệt.
Điều này mới khiến tất cả mọi người quay trở về với hiện thực.
Trong trận chiến này, tuy rằng Diệp Lâm Quân đã thất thủ, nhưng Trần Hữu Đạo cũng phải trả một cái giá đau đớn.
Anh ta cũng bị thương nặng…
Nhưng mọi người không ai có thể ngờ được, một người trong trạng thái chịu đựng ám sát và chiến đấu khốc liệt như Diệp Lâm Quân, vẫn còn có thể làm trọng thương chiến thần Tu La.
Vậy nếu như anh ta ở trạng thái bình thường, sẽ mạnh mẽ đến mức nào? Thế nhưng sự thật bày ra trước mắt.
Có người vẫn không muốn Diệp Lâm Quân sống sót, hoặc cũng có thể nói họ không muốn anh tiếp tục đảm nhận vị trí Chiến thân Côn Luân.
Diệp Lâm Quân phải chịu nhiều lân tập kích, thất bại rồi…
Thực ra anh vốn đĩ không hề thual Anh chỉ là bị người ta tính kế.
“Phù phù!” “Phù phù!” Thân tín của Diệp Lâm Quân đều quỳ rạp xuống đất, không muốn tin vào cảnh tượng trước mắt.
Mấy người Tây Phương lập tức chạy đến kiểm