“Nhưng cậu ấy vẫn chưa chết!” Lời nói của Tần Bắc Minh lại cho mọi người hy vọng.
“Cái gì? Chưa chết? Tức là vẫn còn hy vọng tỉnh lại?” Lý Từ Nhiệm lau nước mắt, đôi mắt bắn ra tỉa sáng.
“Đúng vậy, cậu ấy vẫn chưa chết! Tôi chưa từng thấy người nào có như vậy ý chí mạnh mẽ như vậy! Cậu ấy đang cố gắng sử dụng ý chí để chống đỡ!” Tần Bắc Minh nhớ lại: “Tôi nhớ tới cậu ấy từng nói với tôi – là chiến thần của Lạc Việt, dù cho xương tan nát thịt cũng hướng về Lạc Việt! Có lẽ loại ý chí cứng rắn như thép này đã khiến cậu ấy cố gắng sống tiếp!” “Vậy thì khi nào anh ấy sẽ tỉnh lại?”
Lý Từ Nhiệm trông có vẻ lo lắng.
“Không nhất định! Theo số liệu, chín mươi chín phần trăm cậu ấy sẽ không tỉnh lại! Chỉ có một phần trăm có thể sẽ tỉnh lại, nhưng tôi cũng không biết khi nào cậu ấy sẽ tỉnh lại! Có thể là vài năm, có thể là mấy chục năm…
Tần Bắc Minh nói ra một sự thật tàn nhẫn.
“Cái gì?22” Lý Từ Nhiệm không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy.
Hy vọng là rất mỏng manh! “Không còn cách nào khác sao lão Tân?” Chí Oánh khóc và hỏi.
“Không có! Trước mắt chỉ có thể dựa vào vận may của cậu ấy thôi…”
Tần Bắc Minh dường như cực kỳ không muốn nhìn thấy kết quả này.
Lý Từ Nhiệm sắc mặt kiên định: “Không sao, chỉ cân hi vọng! Con tin tưởng Diệp Lâm Quân sẽ không bỏ rơi chúng ta, nhất định sẽ tỉnh lại!” “Lê Nguyên, con hãy từ bỏ đi, cậu ấy như thể này rồi có khác chết là bao đâu chứ!” Lâm Hiếu Thiên thuyết phục.
Ông ấy thực sự không muốn con gái nuôi của mình lãng phí quá nhiều thời gian