Cao thủ cấp Thần cũng rất khó gặp phải chứ đừng nói đến một cao thủ cấp tông sư.
Không lâu sau, Đỗ Thiên Nhất và mọi người đã đến nhà tù Bắc Minh.
Nhà tù được bảo vệ nghiêm ngặt, được canh gác bởi hàng chục.nghìn,binh.ính và vũ khí hạng nặng…
Ở nơi sâu nhất của nhà tù, có một căn phòng đơn, đây là nơi giam giữ Thần Chết.
Cánh cửa bằng hợp kim đặc biệt dài hai mét và nặng hàng trăm tấn.
Vừa đặt chân đến đây ai cũng cảm thấy rợn người, nhiệt độ ở đây giảm đột ngột, nhiều người rùng mình một cái, thậm chí có người còn không dám tiến về phía trước.
Mọi người vừa đi vừa nghĩ về những truyền thuyết khác nhau của Thần Chết, sau đó thì dừng lại.
Đỗ Thiên Nhất trừng mắt nhìn mọi người: “Đồ vô dụng!”
Anh ta đến phòng đơrƒ đó/một mình và mở cánh cửa bằng hợp kim ra; “Âm!” Một lưồng hơi thở bá đạo đột ngột ập đến, suýt chút nữa đã hất bay mội người.
Trong một căn phòng đơn nhỏ, một người bị trói bằng hàng chục sợi xích.
Không.
Ở trên người hắn toát lên hơi thở của những con thú hoang dã.
Người đàn ông từ từ ngẩng đầu, hai mắt bắn ra hai tia sáng lạnh lẽo xuyên qua mái tóc dài bù xù.
Đỗ Thiên Nhất cảm thấy cổ họng mình như bị kim châm.
“Tại sao lại tìm đến tôi?” Người đàn ông khàn giọng nói.
Âm thanh nặng nề vang lên như dã thú.
“Cho anh một cơ hội để lấy lại tự do!” Đỗ Thiên Nhấtbình tĩnh lại cảm xúc của mình.
“Hả?” Thần Chết ngạc nhiên nhìn Đỗ Thiên Nhất.
Hắn ta đã bị nhốt trong nơi tối tăm này trong bốn