“Hãy cẩn thận, chúng ta hãy nhanh chóng di chuyển những xác chết này, rồi lập tức đi khỏi thị trấn này!” Diệp Trung Lâm nói.
Xác người chất thành núi cản đường đi vì vậy cách duy nhất là phải di chuyển họ đi.
“Ha ha ha ha..” Vào lúc này, một tiếng gầm rú như dã thú và tiếng cười điên cuồng vang lên giữa không gian.
Những bóng người uất hiện xung quanh.
Họ đều xộc-xệch, đầu tóc,bù xù,trộng như người nguyên thủy.
Điều đáng sợ nhất là ở chúng toát ra hơi thở kinh hoàng, trong số họ có rất nhiều cao thủ cấp thần.
Từng người một đều có đôi mắt đỏ ngầu, vẻ mặt khát máu điên cuồng nhìn chằm chằm vào đoàn xe của Diệp Lâm Quân.
“Gặp rắc rối lớn rồi!” Mọi người hít một hơi.
Vừa tiếp xúc thì mọi người cũng hiểu những kẻ mất trí này đáng sợ như thế nào.
“Lấy đầu Chiến Thần Côn Luân!”
Những kẻ giết người điên cuồng từ nhà tù Bắc Minh lao vào Diệp Lâm Quân như một kẻ điên.
“Các anh em hãy ngñe lời tôi, nhất định phải liều chết bảo vệ Chiến, Thần.”
“Thần Chiến của đất nước Lạc Việt chúng ta không thể chết ở đây!”
“Liều mạng!”
“Giết!”
Cả hai bên đều điên cuồng, ngay sau đó đã lao vào chiến đấu với nhau.
“AI” Diệp Lâm Quân gầm lên.
Mọi người đều đang vì anh mà liều mạng chiến đấu, còn anh thì thậm chí không thể di chuyển!
Hận!
Diệp Lâm Quân nóng lòng muốn chết!
Anh không muốn bất kỳ ai vì anh mà phải ngã xuống!
Nhưng anh không thểnhúc nhích: Diệp Lâm Quân sinh ra ý nghĩ muốn giết kẻ thù.
Anh muốn