Vẻ mặt Diệp Minh Thiên hưng phấn: “Tôi nói không sai chứ hả? Nó rời đi Lạc Việt thì chết là cái chắc rồi!”
“Tên khốn kiếp còn muốn đấu với tôi? Còn muốn đại nghĩa diệt thấn? Khống đời nào!”
Vẻ mặt Long Thanh/Tình cũng kích động: “Con trai,con nhìn.thấy chưa? Tên súc sinh Diệp Lâm Quân đã chếtrồi! Có người báo thù cho con rồi!”
Nhà họ Long cũng như vậy.
“Diệp Lâm Quân, mày hủy tay chân của tao, bây giờ mày lại mất mạng, ha ha ha ha..” Long Cuồng Đồ cười lớn.
Trong một căn cứ nào đó.
Thất Sát báo cáo: “Chiến Thần, Diệp Lâm Quân đã chết!”
Trân Hữu Đạo vẻ mặt lãnh đạm: “Một bại tướng dưới tay thôi, chết thì chết!”
Khi Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh biết tin, bọn họ vô cùng chấn động.
Lý Từ Nhiệm toát mồ hôi lạnh.
Trong đầu cô lại vang lên lời của Diệp Lâm Quân.
Bọn họ phải giả bộ một chút.
“Mẹ, chúng ta cần giả bộ một khoảng thời gian.” Lý Từ Nhiệm nói.
“Mẹ biết rồi được, thật may là Hạo Quân đã thông báo trước, nếu không, có thể mẹ sẽ nhảy lầu mất!”
Chí Oánh thở phào nhẹ nhõm.
Lý Từ Nhiệm mỉm cười: “Hạo Quân làm việc này là có lý do, anh ấy nhất định sẽ quay lại!
Con sẽ đợi anh ấy! Chúng ta không cần phải rời khỏi Lạc Việt!”
Vốn dĩ Lý Từ Nhiệm khá lo lắng nhưng sau chuyện này thì cô thởphào nhẹ nhõm sau.
Diệp Lâm Quân là một người vô cùng thận trọng, anh làm việc gì cũng có lý do cho mình.
“Thế giới đều cảm thấy răng chồng con đã chết, chỉ chúng ta biết rằng anh ấy còn sống, chúng ta