Lần trước, sau khi giao thủ với nhau thì Trần Hữu Đạo hiểu rằng Diệp Lâm Quân mạnh mẽ chỉ khi có cấp dưới.
Lấy Trung Phương làm ví dụ, người ta đồn rằng anh ấy có đủ sức mạnh để chống lại Diệp Lâm Quân.
Còn những người khác cũng không yếu.
Quân đoàn của Diệp Lâm Quân khiến anh ta nhìn thấy mà thèm.
Thực tế, Trân Hữu Đạo muốn khuất phục tất cả thuộc hạ cũ của Diệp Lâm Quân.
Nhưng bản thân anh ta biết rằng họ đều là những kẻ kiêu căng khó thuần phục.
Họ chỉ nghe lệnh của Diệp Lâm Quân.
Điều này khiến anh ta vừa hận vừa tức.
Anh ta đề xuất rằng để đội quân Côn Luân và các đội quân được Diệp Lâm Quân thành lập hợp nhất lại dưới trướng của quân Tu La của mình nhưng mà nó đã bị từ chối! “Sư phụ, nếu muốn đám người của Trung Phương thành tâm đi theo ngài thì có chút khó khăn!”
Thất Sát nói.
Phá Quân cũng phụ họa: “Cũng giống như chúng tôi, chúng tôi sẽ không bao giò phục tùng Diệp Lâm Quân dù chỉ nửa phút.”
Trần Hữu Đạo lắc đầu: “Không, chuyện này tôi không quan tâm.
Chỉ cần bọn họ gia nhập đội quân Tu La của tôi thì bọn họ sẽ sớm nhìn ra thực lực của tôi mà đầu ll hàng tôi thôi Tham Lang suy nghĩ một chút rôi mỉm cười: “Đúng vây, về mọi mặt Diệp Lâm Quân không thể so với sư phụ, ngoại trừ việc là con trai đại nhất thế gia của Lạc Việt mà thôi!”
Lúc này Thất Sát và Phá Lang cũng nhìn anh ta mim cười.
“Hả?⁄”
Tham Lang tỏ vẻ khó hiểu.
“Anh thật sự cho rằng lai lịch của sư phụ kém anh ta sao? Anh sai lầm lớn rồi, nơi mà sư phụ đến