Bây giờ hy vọng duy nhất dường như là Cao Khánh Dư này.
Cao Khánh Dư cười nói: “Tôi sẽ cho cô thời gian suy nghĩ, nhưng sẽ không lâu đâu! Lệnh ám sát được ban ra, bên kia sẽ thực hiện ngay! Chuyển bay của tôi ngày mai lúc 11 giò, nếu không chờ được thì tôi sẽ rút lui!”
Trong Lòng Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh đều trâm xuống.
Cao Khánh Dư ròi đi.
Đây là thủ đoạn của anh ta, và anh ta cũng không yêu cầu Lý Từ Nhiệm đồng ý ngay tại chỗ.
Hơn nữa còn cho cô một thời hạn, điều này có thể đánh gục tâm lý người ta nhiều hon.
Quả nhiên bọn người Lý Từ Nhiệm còn lo lắng hơn.
Ở phía bên kia, Diệp Lâm Quân đang trên đường trở vê Lạc Việt thì nhận được tin của Trấn Thiên Điện.
“Điện chủ, thế giới ngâm đã phát lệnh ám sát và muốn truy sát cô chủ!”
“Bên kia tuyên bố rằng con anh sẽ không thể sống nổi!”
Tây Thiên Vương truyền tin cho Diệp Lâm Quân.
Mắt Diệp Lâm Quân bắn ra ánh sáng lạnh.
Dám động vào con anh? “Và lệnh ám sát này đã được ban hành ở Lạc Việt! Vì vậy, trong tương lai, nhiều tổ chức ám sát ở Lạc Việt sẽ ra tay với cô chủ!”
Sau khi Diệp Lâm Quân nghe xong, anh lập tức hiểu rằng kẻ ra lệnh ám sát và kẻ hãm hại anh rõ ràng là cùng một người.
Đó chắc chăn là ông Phó nào đó! Anh “chất rồi”
nên bên kia muốn cắt cỏ tận gốc, nhất định không cho Lê Quân con đường sống.
Vừa văn Diệp Lâm Quân có thể tóm người này! Anh muốn xem ai là người không cho phép mình sống? Đây cũng chính là lý do Diệp Lâm Quân đã nhò Đông Thiên Vương truyền tin và tự thiết kể