“AI” Bốn người đều sửng sốt, vô thức cúi đầu.
Thật vậy, bốn người họ đã bí mật hỗ trợ Trần Hữu Đạo gian lận để đánh bại chiến thần Diệp Lâm Quân.
Dù sao thì bọn họ là đệ tử của môn phiệt Bắc An nên khi Diệp Lâm Quân vạch trần bọn họ ngay tại chỗ khiến họ có chút mất mặt.
Bọn họ kiêu ngạo từ trong xương.
“Quả nhiên là các người!” Diệp Lâm Quân cười lạnh.
“Nói hươu nói vượn! Đệ tử Trần Hữu Đạo của tôi là đường đường chính chính đánh bại anh, chuyện đó đã được hàng ngàn người đã tận mắt chứng kiến, làm sao có người bí mật giúp đỡ?
Nực cười!”
“Đồ đệ của môn phiệt Bắc An cao quý như chúng tôi sẽ làm những thủ đoạn thấp hèn này sao?” Lúc này, Phó Thần Minh làm sao có thể thừa nhận chuyện này?
Phó Thần Minh chế nhạo Diệp Lâm Quân: “Diệp Lâm Quân thật sự không nhìn ra được rằng z anh vẫn còn một mặt như vậy “Anh muốn tìm một cái cớ cho sự thất bại của mình?”
Diệp Lâm Quân cười không nói gì.
Không thừa nhận nó? Da mặt thật dày! Phó Thần Minh nói tiếp: “Anh không phải là còn muốn nói lúc đầu anh đã bị trúng độc, lại liên tục chiến đấu với Huyết Vương Điện và các cao thủ của nhà họ Diệp.
Sau đó vì chúng tôi gian lận nên đệ tử của tôi may mắn thắng được anh đi?”
Phó Thần Minh ném tất cả các câu hỏi cho Diệp Lâm Quân.
Phản công! Ngược lại thì nó thất sự trở thành cái cớ cho sự thất bại của Diệp Lâm Quân.
Diệp Lâm Quân cười nói: “Đúng vậy, những gì ông nói đều đúng hết.
Còn một điểm nữa, thực ra lúc đó tôi đã cố tình thua Trần Hữu Đạo để muốn xem ai đang đối phó với tôi!”
“Ha ha ha…
Phó Thần Minh lập tức bật cười.
“Cố ý thua đồ đệ của tôi? Thật là nực cười! Người thua