“Ha ha ha.” Phó Thần Minh bật cười.
“Tôi lại cho anh một cơ hội chỉ cần anh giao ra phương pháp giúp bản thân hồi phục thì tôi sẽ tha mạng cho anh!”
Phó Thần Minh cảnh báo một lần nữa.
“Tặc nhân, chết đi!” Diệp Lâm Quân nghiến răng và bất ngờ đánh tới.
“Âm!” Một đấm của anh khí thế dữ đội.
Phó Thần Minh xứng đáng là cao thủ cấp bậc tông sư trong hai mươi năm.
Nâng cánh tay phải lên, vậy mà ông ta đã thực sự đỡ được cú đấm.
“Rắc rắc!” Nhưng dưới chân ông ta nứt ra từng mét, vết nứt nhanh chóng lan rộng vài km.
“Cú đấm này là của tiền bối Diệp Trung Lâm!”
Chỉ với một cú đấm, mà khuôn mặt của Phó Thần Minh thay đổi dữ dội.
Mạnh!
Quá mạnh mết!
Trước khi ông ta có thể phản ứng, cú đấm thứ hai đã đến…
“Bùm!”
Diệp Lâm Quân lại tung cú đấm thứ hai.
Chân của Phó Thần Minh cắm sâu xuống đất, mắt cá chân của ông ta không còn có thể nhìn thấy nữa.
“Cú đấm này là của Diêm Lai”
“Âm!”
Cú đấm thứ ba trúng đích.
Phó Thần Minh chìm sâu hơn xuống đất, lún xuống đến bắp chân.
“Cú đấm này là của anh em Hải Phòng!”
“Âm”
Cú đấm thứ tư hạ xuống.
Phó Thần