Đoàn Kim Hạo sợ quỳ sụp xuống.
“Hu hu hu…tôi sai rồi…tôi xin lỗi! Là tôi ngu ngốc!.
Ủng hộ chính chủ vào ngay ( t r u m t r u y e n .V Л )
Đoàn Kim Hạo bị dọa sợ đến nỗi bật khóc.
Anh ta đập đầu liên tục xuống nền.
Trên trán bầm dập đầu máu.
Mấy người bạn học cùng Lâm Hiểu Hàm cũng bị họa đến nỗi hồn bay khỏi xác, vội vã quỳ xụp ngay xuống.
“Chúng tôi sai rồi! Tất cả mọi chuyện đều là nỗi của chúng tôi, xin tha mạng, tha mạng..
“
Bọn họ gấp gáp xin lỗi.
Cuối cùng Lâm Hiểu Hàm cũng quỳ xuống.
Ngay lúc này, cô ta cũng đã nhận ra rằng mình đã gây ra chuyện!
Khi con người rơi vào tình huống ngàn câm treo sợi tóc rồi, lúc đó đầu óc sẽ tỉnh táo.
Cô ta đã nhận ra rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Đã nghĩ ra được bản thân mình mắc sai lầm ở chỗ nào?
Biết mình đã vô đạo đức đi bắc cóc người khác!
“Tôi sai rồi.:.cầu xin các người rộng lượng bỏ qua cho chúng tôi! Chúng tôi không dám có lần sau! Hu hu hu…”
Lâm Hiểu Hàm bị dọa sợ khóc như mưa.
Dù gì thì cô ta cũng là một tiểu thư trong gia tộc lớn nhất nhì…
Nhưng ở trước mặt Trấn Thiên Điện, tất cả đều là rác rưởi!
Diệp Lâm Quân chẳng cảm xúc gì quét mắt nhìn tất cả mợi người.
Những người này ở trong mắt anh, chỉ như con kiến hôi, ngay cả