“Thực sự là ức hiếp người quá đáng rồi, nếu như Diệp Lâm Quân còn sống thì tốt rồi!” Phùng Ngọc Hân cảm thán nói! Lý Từ Nhiệm phức tạp mà nhìn cô một cái.
Diệp Lâm Quân vẫn còn sống.
Nhưng anh đang sống không bằng chết.
Chỉ có thể nằm liệt trên giường suốt đời.
Nếu như cho cô ấy biết chuyện này, chỉ có thể lo lắng mà thôi.
Thậm chí còn bị tức đến khóc ấy chứ? Chỉ có thể trơ mắt nhìn, bất lực không thể làm gì được.
Loại cảm giác bất lực này làm cho người ta phát điên lên! Vì vậy Lý Từ Nhiệm sẽ không nói chuyện của Diệp Lâm Quân ra.
Nói ra cũng không có tác dụng gì hết, chỉ có thể ấm ức mà thôi.
Mặc dù Lý Chính Quy đã nói sẽ bỏ qua cho tập đoàn Minh Cường, hơn nữa cũng sẽ không chiếm đoạt.
Nhưng yêu cầu của anh ta là muốn tập đoàn Minh Cường phát triển theo ý mình.
Tương đương với việc lệ thuộc vào anh ta.
Lý Chính Quy còn cho truyền tin tức— Tập đoàn Minh Cường sẽ đổi tên thành Tập Lý Chính Quy.
Sau khi mấy người Lý Từ Nhiệm nghe được tin này, đều vô cùng tức giận.
Có một cảm giác đã bị lừa gạt vậy.
Lý Chính Quy thật là vô liêm sỉ! Quá vô liêm sỉ rồi! Rõ ràng đã nói sẽ bỏ qua cho tập đoàn Minh Cường, còn đã ký cả giấy cam đoan rồi.
Nhưng vẫn làm ra chuyện như vậy.
Lại còn đổi tên thành tập Lý Chính Quy, đây không phải là đặt theo tên của anh ta hay sao?
Không phải là của anh ta rồi à? Thật vô liêm si! Nhưng mà đây chính là phong cách làm việc của tập đoàn Tam Tinh! Không vô liêm si thì không phải làm tập đoàn Tam Tỉnh nữa rồi.
Ngày hôm đó, tập đoàn