Thật sự là không bằng cầm thú mà!
Còn muốn bán đấu giá con gái anh, chiếm lấy vợ anh.
Tự tìm cái chết mà!
“Ba, bệnh của ba đã khỏi chưa?”
Bé Quân trốn trong lòng Diệp Lâm Quân, nhỏ giọng hỏi.
“Ba đã khỏi rồi! bé Quân không cần lo cho ba đâu!”
Bé Quân hoa chân múa tay: “Quá tốt rồi, quá tốt rồi!”
“Vậy chúng ta đi gặp bà và mẹ đi? Bọn họ đều tưởng rằng ba chưa khỏi bệnh, còn không cho con gọi điện cho bat Sợ ba lo lắng!”
Bé Quân tuy nhỏ, nhưng rất hiểu chuyện.
“Ha ha, ba không sao đâu! Ba vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ con mài bé Quân không cần lo lắng đâu nhé!”
Lúc Diệp Lâm Quân ôm bé Quân định đi ra Sau.
Có mấy người xuất hiện.
Chẳng lẽ là bọn họ?
Trong lòng Diệp Lâm Quân nổi lên nghi ngờ.
Vệ binh Viêm Long! Đã rất lâu chưa từng xuất hiện.
“Bái kiến chiến thần Côn Luân!” Những Vệ binh Viêm Long hô lên.
Diệp Lâm Quân cười: “Hiện tại tôi đã không còn là chiến thần nữa!” “Không, ngài mới là chiến thần Côn Luân!” “Điều này trong lòng tất cả mọi người đều röt” Vệ binh Viêm Long cười.
Bé Quân vỗ tay: “Đúng vậy, ba là là chiến thân!” Diệp Lâm Quân cười xoa đầu con gái.
“Mấy người tới đây là vì chuyện gì?” Diệp Lâm Quân hỏi thẳng.
“Tới để truyền mệnh lệnh!” Vẻ mặt Vệ binh Viêm Long nghiêm lại.
“Được, nói đi!” “Chiến thân, mệnh lệnh rất đơn giản – ngài có thể lấy thân phận khi còn sống xuất hiện, nhưng không thể để cho bên ngoài biết thân thể ngài đã hồi phục! Ngài phải ngôi xe lăn!” “Bởi vì gân đây xảy ra một loạt chuyện khác thường, đã có người đang suy đoán có phải ngài còn sống hay không!” Vệ binh Viêm