Để thành công, cần phải có một quả thận tốt.
Tốt nhất là một thanh niên khoẻ mạnh.
Ba mẹ của Trương Phúc Long nói: “Ông bà thông gia à, nhà họ Trịnh các người có thanh niên nào phù hợp không?”
“Không có, không có.”
Ngô Thị Lan lập tức từ chối.
Lúc này, Trịnh Quân Nga đột nhiên hét lên: “Tôi nhớ đến một người – Diệp Lâm Quân.”
Trịnh Quân Nga vừa nhắc đến, tất cả mọi người trong nhà họ Trịnh đêu nhớ ra, hai mắt sáng lên.
Đúng rồi! Sao bọn họ không nghĩ tới Diệp Lâm Quân chứtI Mọi người đều biết tin tức về sự trở lại của Diệp Lâm Quân.
Chỉ là không có thời gian để bận tâm.
Trịnh Quân Nga lập tức nói: Mặc dù Diệp Lâm Quân còn sống nhưng lại là một người tàn phế, phải ngồi xe lăn suốt đời.
Cậu ấy không thể đứng dậy.
Thêm một quả thận hay thiếu một quả thận thì có gì khác nhau?”
Ngô Thị Lan gật đầu: “Đúng vậy! Đối với một người bình thường mà nói thận là một trong những bộ phân cực kỳ quan trọng, không thể thiếu.
Nhưng người tàn phế như Diệp Lâm Quân, thì không cần dùng lãm!” “Phải đấy, câu ta vốn là một người vô dụng! Nội tạng không quan trọng gì với cậu ta.
Chúng ta chỉ cần một quả thận, giữ một quả cho cậu ta! Nó sẽ không ảnh hưởng đến cậu ta bất cứ điều gì!” Trịnh Quốc Thắng nói một cách chính nghĩa.
“Lời này không sai, bót đi một quả thận quả thật chất lượng cuộc sống sẽ giảm xuống, người sẽ yếu, hơn không còn khả năng lao động.
Nhưng Diệp Lâm Quân vốn là một kẻ vô dụng, bớt đi một quả thận cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu ta!” “Đúng vậy, Diệp Lâm Quân là thích hợp nhất! Lấy ra một quả thận