“Có biết hay không cũng không quan trọng.
Chuyên gia Trần nhanh chóng đẩy anh ấy vào làm phẫu thuật đi!”
Trịnh Quân Nga và gia đình nhà họ Trương thúc giục.
Các bác sĩ lắc đầu: ‘Không,gia đình họ không đồng ý.
Làm sao bắt họ hiến thận được? Đây là sự tự nguyện.
Nếu anh ấy không điền vào đơn tự nguyện, chúng tôi không thể thực hiện ca mổi”
“Diệp Lâm Quân mau nói là mày tình nguyện!”
Trịnh Quân Nga đá xe lăn.
“Có chuyện gì vậy?”
Diệp Lâm Quân buông lỏng tay.
“Anh rể của mày bị tai nạn xe cộ, cần thay nội tạng mới, thiếu một quả thận, cơ hội này là dành cho anh!”
“Đúng vậy, đã đến lúc anh phải góp một chút cho dòng họ rồi! Cứu anh rể một quả thận của anh không tốt sao?”
“Chỉ cần cháu hiến thận, mọi người trong gia đình sẽ nhớ ơn cháu!”
Ngô Thị Lan nói.
Ngôn ngữ lúc đó, dường như hiến được một quả thận là một điều vic đại.
“Cứ coi như là chuyện đương nhiên ấy nhị, tại sao không tự mình đi quyên đi?”
Diệp Lâm Quân hỏi ngược lại.
Người khác giận dữ nói: “Đó là quả thận, sau khi hiến tặng thì làm sao sống được? Nó ảnh hưởng quá nhiều đến cơ thể!”
Diệp Lâm Quân gật đầu: “Đúng vậy, có bao.
nhiêu ảnh hưởng đến cơ thể, tại sao tôi phải hiến tặng?”
Trịnh Quốc Thắng nói như chắc như đinh chém sắt: “Bởi vì mày là người vô dụng! Cả đời này chỉ có thể ngồi trên xe lăn! Mày muốn thận làm gì? Không phải